Nhiên sống ở thị thành đã lâu. Giữa những con phố thoảng mùi khói bụi. Những con đường inh ỏi còi xe. Những lo âu mặt người giấu sau mảnh khẩu trang hời hợt. Những nhành xanh thưa thớt chẳng đủ mát lành cho Nhiên hít hà chút hương nồng trong gió mỗi đêm.
Một hôm nọ Nhiên về. Nơi đôi lần trong giấc mơ Nhiên thấy, những màu xanh trải rộng trập trùng, vắt ngang núi ngang đồi là con sông trong trẻo. Nơi có ngoại và tuổi thơ của mẹ, với mái lá đơn sơ, với mảnh vườn, chuồng gà và những khóm rau xanh mướt…
Chợt Nhiên nhìn lại bên trong mình, thấy mình mát xanh và bình an nơi đó.
Nhiên chọn trở về. Là chọn những yên lành bên cây cỏ, rời xa phố thị ngược xuôi. Là nương vào tự nhiên, chữa lành nó và được chữa lành bởi nó.
Ngày ngày Nhiên viết lại những câu chuyện của mình: chuyện của Nhiên, chuyện trở về…